Chuông điển không giờ nhắc tôi chăng
Còn mãi ngẩn ngơ với tục trần
Chuyện đời dâu bể sầu thiên cửu
Chuốc rượu say rồi cứ lâng lâng
Mưa phất qua song hạt nặng dần
Sầu lên mi mắt cũng trào dâng
Lễ loi chiếc bóng buồn vô tận
Tiếng nấc nghẹn đi biết bao lần
Áo choàng đâu đủ ấm đêm đông
Khi lạnh tâm tư đã ngập phòng
Viễn xứ nao lòng về quê cũ
Tri âm chẳng có thấy lạnh lùng
Trời buồn trút hạt mưa bay
Trần gian một kẻ khóc nơi này
Đêm mưa đếm giọt sầu mi mắt
Ngẫm cái sự đời ôi đắng cay-
LÊ TRẦN MINH-