Mưa phùn giăng kín phố chiều hoa sữa
Chân bước buồn trong nẻo khuất mình ta
Ai thả tình cho thêm gầy nỗi nhớ
Rũ lòng buồn chân đếm những hiên nhà
.
Người mộng ơi mất rồi thành xa lạ
Lạc nhịp tim chiều hờ hững đến lan man
Gió xoay luồng lạnh sắt se tim úa
Hoài vọng tưởng tình ơi sương khói làn
.
Tím tình thơ chìm trong những qua can
Tà áo ấy thời hoa cười mấy nụ
Vạt trắng ngần nhẹ bước về đường cũ
Thầm khêu lên ngấn lệ chân cô miên
.
Khuất niềm vui than ôi những triền miên
Lời trách chê tình nào đông ngọt nhạt
Những niềm vui chim sẻ nâu ban phát
Cho những chiều mới chớm đậu tình xuân
.
Ai vội vã đi nhanh để bước chân
In vết sầu mỗi khi nhìn đưỡng cũ
Giọt đắng môi làm chiều sương mê mụ
Thắt dạ đau buồn dâng sóng lòng sầu
.
Khúc hoài niệm của ngày xưa trong nhau
Dấu chấm hỏi về ân tình chợt rụng
Tim ứa lệ trong thương yêu lúng túng
Trong xác xơ với nẻo vắng không người
.
Nắng hương đời của miền mơ cứ cười
Giây phút gió ngây ngô thơ tình tự
Chiều xõa tóc nhạt mây màu tro cũ
Chuyện cương thường của tình vỡ xót xa
.
Chát mặn môi nơi này ta với ta
Chân vẫn bước nơi thầm thương hoa sữa
Ngát gì đây khi tình không còn nữa
Chứa chan lòng với nỗi nhớ mù sương
.
Dạ khúc nào của xuân mới vương vương
Làm nhạt nhớ để thành quên dĩ vãng
Phố hoa sữa một thời trong lãng mạn
Bước chân người sao hoang phế chiều phong
.
Thơ :Nguyễn Viết Tân (LTM)